Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

Kinh ngạc phát hiện xác "thủy quái" trên bờ hồ ở Anh

Nhiều du khách ở Rochdale (Anh) đã vô cùng kinh ngạc khi phát hiện xác chết của một sinh vật kỳ dị có hàm răng sắc nhọn, bên bờ một hồ chứa nước ngọt trong thành phố.

Xác "thủy quái" dạt vào bờ hồ ở Anh

Vụ việc xảy ra sáng 3/8, khi nhiều khách du lịch đang đi dạo xung quanh bờ hồ Hollingworth ở Rochdale để tận hưởng bầu không khí trong lành. Nhiều người đã thực sự ngỡ ngàng và choáng váng khi nhìn thấy xác “thủy quái”nằm sõng soài trên mặt đất. Sinh vật kỳ lạ dài đến gần 2m, thân cá nhưng có hàm răng sắc nhọn, lởm chởm như bàn chông và đã phân hủy bốc mùi.

Sinh vật lạ dài đến gần 2m.

Du khách đã chụp ảnh đăng tải lên mạng xã hội, những bức ảnh của họ gây ra hai luồng tranh cãi về nguồn gốc bí ẩn của sinh vật lạ. Có người cho rằng đây là một loài quái vật cổ xưa, trong khi nhiều người khác khẳng định nó là một con cá chó nước ngọt dạt vào bờ.

“Ban đầu tôi nghĩ rằng nó là một con cá sấu nhưng hình như nó giống một sinh vật cổ xưa hơn”, anh Jonny Beckett, 32 tuổi cho biết.

Hàm răng sắc nhọn như bàn chông của sinh vật lạ khiến nhiều người hoảng sợ.

Nhiều người tin rằng đây là xác của một loài cá chó nước ngọt sống trong hồ.

Tuy nhiên, những người dân sống quanh khu vực hồ Hollingworth cũng cho biết họ thường xuyên nhìn thấy những con cá chó tương tự trong hồ, kích thước trung bình của chúng dài khoảng 1,2m.

Xác sinh vật đã bốc mùi và phân hủy.

Hồ Hollingworth, nơi phát hiện ra loài sinh vật lạ rộng khoảng 5km vuông, cách hồ quái vật nổi tiếng Loch Ness 400 dặm. Dù khoảng cách địa lý khá xa nhưng nhiều người tin rằng có một mối liên quan nào đó giữa quái vật ở Loch Ness với xác sinh vật tìm thấy hôm 3/8.



Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

Tình yêu vô hình...


"Tôi biết giữa tôi và anh có một vài thứ nảy mầm, nhưng tôi không dám đi tưới nước, cũng không giám đi trồng hoa, tôi sợ khi hoa nở sẽ không giống như những gì tôi đã nghĩ, hoặc có thể cũng chẳng trồng ra được hoa gì. Tôi không biết rốt cuộc tôi đang sợ anh hay sợ chính tôi, hay là sợ cái ranh giới chật hẹp chỉ cần muốn là có thể vượt qua giữa chúng tôi."

Chúng ta biết nhau khi hai người có những nỗi đau giống nhau, anh đau khổ vì cô ấy bắt cá hai tay. Em lại dằn vặt day dứt vì người cũ đã phản bội mình. Có quá nhiều điểm giống nhau, có quá nhiều điểm chung để chúng ta bắt đầu câu chuyện mỗi ngày. ngày nào cũng vậy, dần dần hình thành một thói quen mà cả hai chúng ta không hề hay biết, rồi bỗng một ngày anh biến mất, không nhắn tin, không còn những câu chuyện kéo dài tới đêm khuya. tuy hơi phũ phàng nhưng cũng chưa có gì để em phải đau buồn nhiều, chỉ là trống trải và rồi em quên.

Thời gian cứ rồi qua, cũng một ngày bình thường như bao ngày khác, chúng ta lại bắt đầu chúng ta lại gặp nhau nhưng cả hai ta đều biết trái tim mình đã không còn bình yên như trước nhưng:

"Tôi biết giữa tôi và anh có một vài thứ nảy mầm, nhưng tôi không dám đi tưới nước, cũng không giám đi trồng hoa, tôi sợ khi hoa nở sẽ không giống như những gì tôi đã nghĩ, hoặc có thể cũng chẳng trồng ra được hoa gì. Tôi không biết rốt cuộc tôi đang sợ anh hay sợ chính tôi, hay là sợ cái ranh giới chật hẹp chỉ cần muốn là có thể vượt qua giữa chúng tôi."

- Sưu Tầm -


Anh nói chúng ta cứ tùy duyên đi, chuyện gì đến sẽ đến và rồi anh lại nói đừng yêu anh nhé. Vâng em sẽ không yêu anh, em chỉ thương anh thôi. Em sợ hãi cái từ yêu đó, nó có thể làm một mối tình thăng hoa hạnh phúc, nhưng nó cũng có thể làm ta gục ngã, mất niềm tin, hy vọng và mất luôn một người ta đã từng xem là tất cả.

Em đã từng trải qua những nỗi đau tưởng chừng như em không thể vượt qua nổi nên em có quyền sợ hãi và em có quyền yêu đơn phương, mặc cho nó chua chát tới đâu, mặc cho nó ấm ức tới đâu vẫn đỡ hơn một mối tình chưa bắt đầu đã vội kết thúc trong dằn vặt và đau đớn của cả hai bên.

Để anh vẫn mãi là một người đàn ông tốt em không yêu được, để em bên anh như một người bạn, rồi đến một ngày nào đó em sẽ ra đi trong lặng lẽ, như chưa hề tồn tại thứ tình cảm này. Và anh vẫn sẽ hạnh phúc với cuộc đời của riêng anh!


Thứ Bảy, 1 tháng 8, 2015

Thu về rồi, em đang ở đâu...?

Một năm trôi qua, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy. Mọi thứ được giữ vẹn nguyên, trân quí và nâng niu như ngày em còn ở đây vậy. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, ô cửa sổ ngày xưa nơi tôi cùng em uống trà, nay đã luôn được khép chặt, giống như tôi chọn cách khép lại cánh cửa lòng mình. ..


Người ta thường nhận biết mùa thu bằng "sương chùng chình qua ngõ", còn với riêng tôi, thu đến là khi một cơn gió heo may đầu mùa làm man mác lòng buồn. Rảo bước trên phố đông, tôi không còn vội vã như lúc chạy trốn sự bức bối của nắng hè, chẳng cần tìm chỗ trú chân khi mưa rào ập tới, và càng không ru rú trong căn nhà lạnh lẽo chỉ để mong sương giá qua đi. Đây là thời điểm đẹp nhất trong năm để nhìn ngắm phố phường.

Chọn cho mình một góc nhỏ nơi quán quen, người phục vụ ở đây luôn biết sở thích của lão khách ruột, gửi vào trong tách cà phê nguyên chất một chút hương Gin đượm nồng. Lần đầu tiên đưa em đến đây, em cứ xuýt xoa khen vẻ đẹp của nơi này dù nó chỉ là một quán cà phê mang âm hưởng xưa cũ, nằm hun hút trong một con hẻm nhỏ. Hôm đấy em cũng đòi gọi đồ uống giống tôi, và khỏi phải nói, hai gò má phúng phính ấy ửng đỏ ngay tức thì. Chúng tôi đã có một buổi hẹn hò thú vị, ít nhất là với kẻ trước nay chỉ quen với cô độc như tôi.

Mỗi khi tôi kể một mẩu chuyện vui, em lại tít mắt cười đến nỗi tôi phải giữ lấy chiếc ghế, nếu không cô bé của tôi sẽ ngả ra sau và ngã cái rầm mất. Và trong giây phút ấy, tôi cũng thấy mình cũng đang biêng. Lạ nhỉ, chút hương của cây bách xù chẳng đủ làm gã đàn ông trưởng thành trở nên say, nhưng hình như tôi bị chuếnh choáng bởi một ánh mắt, một nụ cười. Tim tôi tan chảy trong vô thức tự khi nào.

Thế giới của tôi khi ở bên em ngược hoàn toàn với những chộn rộn, bon chen và ồn ã ngoài kia. Em đem đến cho tôi niềm vui và hơn cả, một sự bình yên đến tận sâu thẳm trong tâm hồn. Có những câu chuyện tôi kể chẳng đầu chẳng cuối, nhưng em vẫn luôn hào hứng nghe. Cũng có lúc tôi làm trò chọc giận, cái mặt mũi buồn thỉu buồn thiu liền đòi dỗi, quay ra một góc bí xị. "Nheo! Nheoo!", tôi giả giọng mấy con mèo con í éo gọi mèo mẹ, hai ngón tay khe khẽ cù, và thế là em lại không nhịn nổi, lại khanh khách cười. Tiếng cười giòn tan sưởi ấm cả căn phòng. Nhìn ngắm khuôn mặt đáng yêu, hít hà thêm chút hương tóc, tôi ôm em chìm vào giấc ngủ đêm không chút mộng mị.



Chẳng mấy chốc mà trời ngả sang thu, nắng không còn gay gắt chiếu thẳng vào ô cửa sổ mỗi sớm ngày, mà chỉ nhè nhẹ lùa sương tan ra để lộ khoảng không trong trẻo, dịu dàng. Em vẫn thích mùa thu. Bởi những ngày mát giời như thế, tôi hay để cô mèo lười của mình ngủ nướng thêm. Tỉnh dậy rồi, trong khi tôi ngồi soạn lại tập bản thảo còn dang dở từ đêm qua của mình thì em sẽ nhanh nhảu đun nước pha trà.

"Cà phê thì ngon hơn nhưng trà thì lại tốt và không hại sức khỏe, thôi em tính rẻ mười ngàn một cốc anh nha!" – giọng nói tinh nghịch của em vang lên từ dưới nhà. Luôn vụng về hậu đậu với nhiều việc trong cuộc sống, nhưng riêng việc này, tôi thấy mình thật may mắn khi được thưởng thức tách trà em pha. Nó không chỉ ngon mà còn gợi cho tôi một chút say mê, một chút nghiện như mùi vị của cốc cà phê ngày nào. Cầm trên tay tách trà nóng, hai cái đầu cùng ngó qua ô cửa kính nho nhỏ, ngắm nhìn thành phố to to.

Nếu cuộc đời cứ yên ả trôi với những tháng ngày như thế thì có lẽ tôi đã không cần viết thêm một chương truyện buồn nào nữa rồi. Thế nhưng, tôi vốn lại là một nhà văn của những cuốn bi tình,và chẳng ngoại trừ câu chuyện đời mình. Dù vòng tay tôi có dang rộng đến cỡ nào, thì cũng không ngăn được một ngày bàn chân em đòi bước ra thế giới bên ngoài đầy cám dỗ.


Tôi cũng chẳng ích kỉ đến mức giữ khư khư em trong ngôi nhà bé nhỏ này làm gì, chỉ là mọi thứ đến quá nhanh. Có lẽ lỗi lầm chính là do tôi, ngày qua ngày cứ mải mê vùi đầu vào những trăn trở văn chương, những tập bản thảo được viết từ sáng đến đêm cho kịp hôm sau người bên nhà xuất bản qua lấy sớm, để rồi những câu chuyện kể về cuộc sống hàng ngày trong bữa cơm ấm cúng, những đêm khe khẽ hát ru cho em ngủ và cả những lần uống trà cùng em cứ thưa thớt dần. Và chỉ khi nghe em nói "Anh, em phải đi rồi!", tôi mới sực tỉnh, vậy là mình đã ném cảm xúc của cả hai vào nhà kho lạnh lẽo quá lâu mất rồi...

Một năm trôi qua, tôi vẫn sống trong căn nhà ấy. Mọi thứ được giữ vẹn nguyên, trân quí và nâng niu như ngày em còn ở đây vậy. Chỉ có duy nhất một sự thay đổi, ô cửa sổ ngày xưa nơi tôi cùng em uống trà, nay đã luôn được khép chặt, giống như tôi chọn cách khép lại cánh cửa lòng mình. Tôi sợ mỗi sớm mai thức dậy, chỉ cần mở cánh cửa kia thì khung cảnh xưa lại hiện về, lòng tôi lại quay quắt nhớ em. Nhớ đến nghẹn ngào!

Hà Nội một ngày đầu thu, phảng phất trong gió mùi hương em của tôi nồng nàn...



Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

Những vị trí mọc mụn cần "đặc biệt" lưu ý

Vì nó cảnh báo các vấn đề bên trong cơ thể của chúng ta đấy!

Mụn vẫn luôn là nỗi lo thường trực của chúng ta, tuy nhiên ngoài việc ảnh hưởng thẩm mỹ, mọc mụn liên tục ở một vị trí có thể là dấu hiệu bệnh lý của một cơ quan nhất định trong cơ thể.



Lưu ý khi mọc mụn dày đặc, kéo dài ở một vị trí duy nhất:


- Bạn cần thay đổi chế độ dinh dưỡng để cân bằng cơ thể: Uống nhiều nước, ăn nhiều rau xanh và trái cây, cắt giảm đường, dầu mỡ, tinh bột.


- Hạn chế thức khuya, nên tập thể dục nhẹ nhàng như đạp xe, yoga vào sáng sớm.


- Đến bác sĩ để được kiểm tra chính xác tình trạng sức khỏe.


Thứ Tư, 29 tháng 7, 2015

Có phải đã quá muộn để sống với đam mê...?

Có những lúc trong em thảnh thơi đến lạ. Không buồn phiền, không vui tươi cũng chẳng đau khổ hay hạnh phúc... Em trống rỗng và trống rỗng, ngay cả việc em đang " tồn tại' em còn chẳng rõ huống chi là " sống". Em có thể dành cả ngày ngồi bên chiếc máy tính hay chiếc điện thoại nhưng em chẳng thể dành 5 phút để ngắm nhìn mặt trời của ngày mới và không gian của cuối ngày. Giá như em quan tâm mọi thứ xunh quanh em nhiều hơn là vào cái thứ gọi là ảo trên các trang mạng xã hội. Giá như......



Chưa một lần em thử đi xa một mình, em thích đi xa lắm, em thích đi rất nhiều nơi nhưng cản trở nhất là " sự nhút nhát" và " chùn". Có những lúc em hạ quyết tâm, đi xa thử xem mình sẽ tự bảo vệ mình như thế nào nhưng rồi bạn bè em ngăn cản và rồi em chùn bước. Cứ như thế để rồi đến hôm nay em hối hận, hổi hận vì em đã không tự quyết định được cho chính mình. Giá như em kiên định hơn với em

Em chưa từng tham gia một hoạt động nào ở trường. Là sinh viên nhưng em chưa biết hết được "mùi vị" của sinh viên là như thế nào cả. Không ở trọ, không làm thêm, không tham gia tình nguyện, không hoạt động văn nghệ, thậm chí đi xem ca nhạc ở trường em còn chẳng ngó ngàng tới..... Sinh viên mà cứ trầm trầm như em, cứ bất cần như em thì.... Giá như em đừng nhút nhát ngay khi bước vào môi trường mới. Giá như em quyết tâm ra ở trọ và cũng như bao bạn bè cùng trang lứa tìm cho mình được công việc làm thêm phù hợp với mình. Và hoạt bát hơn, năng động hơn.


Em chẳng thể nổi cáu với bạn bè khi họ làm em tức giận. Khi chẳng làm được gì em lại trách mình và rồi cũng như bao người con gái khác em lại rưng rưng nước mắt. Sao em yếu đuối thế chứ. Mạnh mẽ lên chút đi, yếu đuối ai người ta xem, yếu đuối thì sao em bảo vệ được chính em. Có những cuộc cãi nhau, chẳng cần nói đến đúng hay sai nhưng em chẳng thể hùng biện được gì khi bị người khác lấn át. Em chẳng có khái niệm" chen chân", em luôn chậm chạp và em bị tụt lùi.Giá như em đanh đá hơn,giá như em mạnh mẽ hơn.

Em cũng chưa đọc trọn vẹn được cuốn sách nào cả. Nếu có cũng chỉ là những quyển truyện ngắn. Có những cuốn sách em luôn bảo với chính mình là mua về rồi đọc sau, bởi em thấy tựa đề thật ý nghĩa. Nhưng rồi về nhà có bao giờ em đọc trọn vẹn? Bạn bè đến nhà chơi, vì nể em cũng đã cho họ mượn nhưng rồi " kẻ cho mượn là kẻ ngu, đứa mượn được mà trả còn ngu hơn". Thế đấy, giá như em đúng nhu nhược, phải dứt khoát với chính suy nghĩ của mình đi chứ.


Em muốn học Guitar, em muốn học Võ, em muốn học tiếng Nhật nhưng em chẳng dám, em chỉ học nửa vời, thành ra em chẳng biết được gì. Lưng chừng và dở dang. Giá như em chăm chỉ hơn, giá như em cố gắng thì có thể em đã chơi Guitar giỏi rồi, Võ đã trải qua các loại đai này, thông thạo Nhật ngữ này. Ôi! Giá như....

Em chưa từng nói lời yêu thương với những người xung quanh em. Em thấy gượng gạo và sến vô cùng. Nhìn khuôn mặt mẹ với bao nếp nhăn và đôi gò má gầy sạm đi, thương mẹ em chẳng biết phải làm như thế nào cả. Em biết mẹ đã phải vất vả như thế nào nhưng em chỉ để trong lòng, chẳng bao giờ em bộc lỗ ra cả.Em lạnh lùng là như vậy đó, em chẳng biết rõ được giá trị của những lời nói em cho là ' sến' có ý nghĩa lớn lao như thế nào.Thực ra chỉ cần một lời nói yêu thương thôi cũng đủ làm ấm lòng mọi người và hạnh phúc lan tỏa như trò chơi Domino. Giá như em chu đáo hơn, biết quan tâm những người thương yêu em nhiều hơn.


Em chưa từng ngắm nhìn Bình minh hay hoàng hôn. Em chẳng thể biết được hoàng hôn hay bình minh đẹp hơn. Em luôn tâm niệm rằng do tâm trạng sẽ chi phối cảnh vật. Em có thể dành cả ngày ngồi bên chiếc máy tính hay chiếc điện thoại nhưng em chẳng thể dành 5 phút để ngắm nhìn mặt trời của ngày mới và không gian của cuối ngày. Giá như em quan tâm mọi thứ xunh quanh em nhiều hơn là vào cái thứ gọi là ảo trên các trang mạng xã hội.

Giá như......

Giá như.......

Có những lúc trong em thảnh thơi đến lạ. Không buồn phiền, không vui tươi cũng chẳng đau khổ hay hạnh phúc. Mà trong em là những khoảng trống, khoảng trống ấy tranh hết phần của "sự sống". Em chẳng có gì trong đầu cả, ngay cả khi người khác đang nói chuyện với em, còn còn chẳng biết được họ đang nói chuyện với mình nữa. Chỉ đang suy nghĩ gì đó người ta mới vậy thôi. Còn em, xem em kìa, trống rỗng và trống rỗng, ngay cả việc em đang " tồn tại' em còn chẳng rõ huống chi là " sống"

Hai mươi tuổi, em tự hỏi mình tại sao em luôn là người thất bại, tất cả.



Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

"Vũ khí mới" chống siêu khuẩn từ đường tổng hợp

Các chuyên gia thuộc Đại học Queensland (Úc) đã tìm ra một nhóm đường tổng hợp có thể trói buộc và phá hủy các thành tế bào vi khuẩn, mở ra khả năng chế tạo một loại thuốc mới mà siêu khuẩn không thể kháng lại.

"Vũ khí mới" chống siêu khuẩn

Theo hãng tin UPI, các nhà nghiên cứu nói rằng vi khuẩn không thể phát triển khả năng đề kháng những loại thuốc dựa trên đường của chính chúng.

Khi siêu khuẩn nhờn với kháng sinh, các nhà khoa học nỗ lực tìm vũ khí mới từ đường tổng hợp - (Ảnh: Shutterstock)

“Vi khuẩn có các thành tế bào tương tự như tường nhà, nhưng thay vì vữa thì những bức tường này được gắn kết lại với nhau bằng các polymer đường”,ông Matt Cooper, Giám đốc Trung tâm Giải pháp Siêu khuẩn IMB thuộc Đại học Queensland, cho biết.

“Nhưng nếu bạn bổ sung các phân tử đường đã được biến đổi của chúng tôi, chúng sẽ ngừng quá trình gắn kết, phá hủy thành tế bào và tiêu diệt vi khuẩn”, ông Matt nhấn mạnh.

Các nhà nghiên cứu đã xem xét hàng trăm phân tử đường do hãng công nghệ sinh học Alchemia sản xuất nhằm tìm kiếm những phân tử có thể tiêu diệt vi khuẩn nhưng không gây tổn hại cho con người, theo tiến sĩ

JohannesZuegg thuộc Trung tâm IMB. Những hợp chất mà các nhà nghiên cứu tạo ra từ đường đã được chứng minh bằng những cuộc thí nghiệm bên trong cơ thể để tiêu diệt vi khuẩn nhưng không hại các tế bào khác.

Kết quả nghiên cứu đã được công bố trên chuyên san Nature Communications



Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

Vì tôi biết anh không thuộc về tôi...

Thả mình chìm đắm trong những bọt nước trắng xóa. Tôi thấy bản thân mình sao cô đơn quá. Mỗi ngày lại trôi qua và tôi chỉ biết một điều rằng mình đã và đang tồn tại.... Nếu buông tay là mất tất cả, vậy nắm chặt thì có được gì không?


Kể từ khi tôi gặp hình bóng đó trái tim tôi luôn thổn thức, luôn xao động mổi khi tôi nhớ về anh. Anh như một cơn mưa tươi mát lướt qua cuộc đời tôi. Nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi khi bản thân lại muốn nói ra sau bao lần chung đôi trên lối cũ. Nhưng lại thôi. Vì tôi biết thực chất anh không thuộc về tôi. Cảm giác sung sướng vỡ òa khi anh quan tâm tôi dù là nhỏ nhất rồi bồi hồi rơi nước mắt khi vô tình thấy anh nắm tay môt người con gái khác. Người con gái mà anh yêu thương và muốn che chở, hơn tôi...

Bao lần tôi tự nhủ bản thân rằng phải quên đi hình bóng của anh ấy. Xóa hết kí ức, nhung nhớ về anh. Nhưng than ôi!! Tôi không làm được. Tại sao phải luôn vui vẻ trước mặt anh rồi sau căn phòng lạnh ngắt ấy lại rơi nước mắt. Tôi biết tình cảm không thể miễn cưỡng. Nếu thật lòng thích một người thì hãy để người ấy đi làm những chuyện người ấy muốn làm, để ngườiấy đi yêu những người mà người ấy muốn yêu...Thật lòng thích một người chính là học được cách trở nên kiên cường vì người ấy, đừng để người ta lo lắng, đừng để người ta phải bận tâm..


Đôi lúc con người ta cứ tự hỏi vì sao mình luôn cần tìm một người để yêu, để nhớ. Phải chăng chúng ta quá cô đơn? Phải chăng chúng ta sống quá lệ thuộc vào người khác. Bản chất cuộc sống của con người là luôn luôn cô đơn. Vì dù ta có cả trăm người bạn đi nữa thì vẫn có lúc ta chỉ ở một mình. Vì thế ta đi tìm kiếm một người để yêu để lấp đầy cái khoảng trống trong lòng. Để sống với cảm giác rằng ta luôn có một người để nhớ và một người luôn nhớ về mình.

Đến bây giờ, vẫn vậy. vẫn cứ cô đơn với thứ tình yêu tôi theo đuổi và đôi khi, tôi lại chỉ bản thân tôi nhặt lấy đau khổ. Khi người ấy không yêu bạn, xin bạn hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về bạn, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi.